Mình chốt chạy cách ngày diễn ra giải Dalat Ultra Trail 2020 hơn 2 tuần. Một sự phấn khích không hề nhỏ với một người yêu núi rừng và thích chinh phục như mình. Trước giải phần co của mình hơi không ổn, các cơ chân còn đau, nên mình cố gắng sử dụng mọi hình thức bảo hộ có thể (nhất là gối).
29 km đầu, đường dễ chạy, cảnh đẹp, chỉ tiếc mình bị chuột rút ở km 20. Từ lúc đó mình nhắm mắt lại hít thở và cảm nhận cơ thể, dùng ý chí để nghĩ về 25km còn lại. Cũng có chút kỹ năng, mình tự xử lý toàn bộ các tình huống chuột rút và bổ sung muối liên tục để bám team.
Từ km 30, những cơn mưa dần nặng hạt, mưa như trút nước khiến cung đường trở nên trơn trượt và nhũn ra. Mình di chuyển trong cơn mưa bằng cặp gậy sử dụng như 2 chi trước của 1 con thú 4 chân. Vừa đi vừa hò như người diễu hành, mình lần lượt vượt qua đoàn đi trước hơn 30 người. Đường quá nhỏ, mỗi lần vượt mình phải leo lên chỗ cao hơn để né người, cái chân càng lúc càng đau buốt, có lúc bị tụt trở xuống vì rướn không lên được.
Con dốc từ thung lũng lên đỉnh Langbiang mỗi lúc một đứng, mưa liên tục trút xuống đầu các runners, kèm theo sấm sét ầm ầm, một cảm giác vừa sợ vừa phấn khích. Sợ vì cái điện thoại trong người lỡ may hút sóng, sợ vì cây to bật gốc đổ gãy đầy đường sau mưa, phấn chấn vì cái cảm giác lần đầu được đi cung đường gắt như vậy. Những bước chân liên tục sải dài, mình dùng gậy đỡ 40% lực cho đôi chân. Cơ thể mỗi lúc một lạnh hơn, giày ướt, chân mình dần mất cảm giác, các cơn đau cũng bắt đầu mất dần khi mưa mỗi lúc một lớn hơn.
Km thứ 31, sự cố gậy lần đầu tiên gặp phải, mình chủ quan không mua gậy mới, cây gậy không có chốt an toàn nên đã tự tụt vào trong, một cú trượt khá đau vì kèm theo chuột rút, mình chỉ kịp cắm sâu cây gậy còn lại xuống đất để giữ thế trụ, nhờ có 1 bạn đã tụt xuống phía dưới đỡ chân cho mình giãn cơ nên nguy hiểm cùng qua đi. Chỉ trong 2 km từ 31 – 32 mà nhìn anh em đi ai cũng lay lất, có người chọn trượt ván, có người bám như người nhện, có người ngồi xuống bò. Cung đường bị chắn phía trên bởi cây, phía dưới bởi sình lầy, các runners chỉ còn biết cúi thấp người bò qua và di chuyển từng chút một. 1km tiếp theo, mình cũng giúp được cho 2 bạn nữ bị trượt chân giống mình ở cấp độ nhẹ, số còn lại để anh em giúp do chân mình không đủ sức trụ.
Mỗi lúc bị kẹt đường là cái lạnh một tăng lên, tự nhủ cần phải ăn bổ sung gấp, áo mưa làm mình khá khó khăn khi lấy đồ. Với bề rộng đường di chuyển tầm 20cm, 1 bên là vực, 1 bên là núi, sự tập trung gần như là cao độ, mình mò đại được 1 ít nho khô, bỏ vào miệng nhai nghe rộm rộm, nhìn lại có kèm cả bùn đất trong nho nữa. Mà thôi lỡ rồi… nuốt luôn
Qua km 33 đường dễ đi hơn, mình tha hồ chạy, mọi cơn đau nhờ cái lạnh và cơn mưa đã xoa đi bớt nên cũng đỡ quá trời.
Cho đến khi nghe tin BTC thông báo ngưng giải mà lòng vừa buồn vừa vui. Buồn vì không biết mình có được tính kết quả. Vui vì mình biết cần phải khóa đường chạy bởi các nhóm theo sau đường đã mòn, sình tăng lên rất nhiều lần, càng không thể đi về đêm với cung đường đó được. Chỉ mong các runner down hill thành công.
Lần đầu chạy 45km với mình nhưng lại là lần mà các runners đều lắc đầu ngao ngán. Cơn mưa dù đã giúp mình qua 10 lần chuột rút nhẹ nhàng, nhưng cũng có thể là nguyên nhân lấy đi tính mạng và sức khỏe của các runners.
Cuối cùng, lời khuyên của mình cho các bạn muốn thử 1 lần 45km trail trong núi: Bạn hãy chọn giải trail vào mùa khô, phải có sức khỏe tốt vì khi đã vào núi sẽ không có cứu hộ, có tinh thần bền bỉ và không bỏ cuộc vì các cơn đau có thể đến bất cứ lúc nào, và nên cố gắng bám đoàn/ có người có kinh nghiệm đồng hành.
Còn mình, kết thúc giải mình vẫn đang theo dõi để tìm hiểu nguyên nhân của chuột rút, mình bị rất thường xuyên, khả năng cao do lượng mô hôi ra quá nhiều so với lượng nước, Na+, K+ đắp vào. Mình phải test và có chế độ bổ sung phù hợp để tiếp tục sở thích của mình.
Chúc mọi người luôn khỏe mạnh, cũng đừng vì một giải đấu có sự cố mà lo lắng. Quan trọng nhất là mọi người đã chuẩn bị đủ để sẵn sàng cho các cấp độ chinh phục hay chưa mà thôi