Chuyện kể, ngày xưa có thèn nhỏ từ bé đến hết lớp 12 cũng chỉ quanh quẩn ở vùng quê nghèo, quanh năm phụ bố mẹ chăn vịt, chăn bò, trồng lúa và cặm cụi học hành. Nhà cũng nghèo, nên thằng nhỏ cũng chẳng có tiền, hắn ít khi ra chợ huyện lắm, mặt trông rất ngây ngô, mái tóc xù lên xoăn tít như nhà bác học vậy đó.
Hắn chơi cùng một vài đứa bạn, chơi thân lắm, có điều ít đi đây đó nên hay bị trêu chọc suốt. Cuộc sống khó khăn nên hắn cũng theo mùa vụ làm nông chỉ mong có một ngày được vào thành phố học tập, nỗ lực thay đổi cuộc sống. May mắn thay hắn cũng chăm học nên đỗ đạt vào đại học Kinh tế Tp.HCM
Những năm tháng đại học cũng không dễ dàng, hắn có bao nhiêu tiền dành trọn cho các hoạt động đoàn hội, còn bản thân thì ăn mì gói. Hắn đi làm thêm rất nhiều để trải nghiệm, cũng một phần để hắn trải nghiệm bù lại những năm tháng đã cần cù học tập. Cũng nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ đó mà hắn luôn được tuyên dương trong công tác đoàn hội của trường và phát triển được tố chất tiên trong các hoạt động đội nhóm.
Nỗ lực thì cao lắm, nhưng hắn lại không để ý nhiều đến điểm số, hắn chỉ quan niệm điểm trên 7.0 là được, còn thời gian để trải nghiệm. May thay 2 kỳ cuối cùng trước khi tốt nghiệp, hắn cũng kịp quay lại học tập chăm chỉ và có được 2 học bổng của trường.
Tời ngày làm luận văn tốt nghiệp, hắn cứ thong thả, tưởng đâu mình chỉ được chấm luận văn thôi, ai ngờ hắn lại được thầy chọn là 2 trong 10 người được bảo vệ khóa luận. Hắn vừa bất ngờ vừa lo sợ vì không có sự chuẩn bị tốt. Hắn lao vào làm số liệu và kiểm chứng các thông tin trong quá trình thực tập. Ngày hắn lên bảo vệ khóa luận chẳng khác gì thằng nhỏ năm xưa vào thành phố. Tay run nhưng ánh mắt lại sáng lên niềm hy vọng. Hắn nỗ lực chia sẻ quan điểm, góc nhìn và thuyết phục Hội đồng chấm điểm. Cảm xúc vỡ òa nhất khi kết quả công bố hắn là 1 trong 2 người của toàn khối ngành Marketing được điểm tuyệt đối 10.0. Một cảm xúc vỡ òa & nước mắt, hắn cảm thấy mình không vô dụng, và những nỗ lực được đền đáp xứng đáng.
Những năm tháng đi làm sẽ được cập nhật tiếp sau nhé…